nhung loi chuc hay ngay 8 thang 3 |
Có lẽ mẹ không biết
Cái ngày tám tháng ba
Có lẽ vì mẹ già
Nhà quê mình lam lũ.
----
Đôi khi con nhớ mẹ
Bằng cái nhớ người câm
Những món quà âm thầm
Giấu sâu trong tròng mắt.
---
Đôi khi con mua quà
Nhưng con đâu dám gởi
Chỉ vì sợ mẹ la
“Con bày chi khách sáo ?!
Cái ngày tám tháng ba
Có lẽ vì mẹ già
Nhà quê mình lam lũ.
----
Đôi khi con nhớ mẹ
Bằng cái nhớ người câm
Những món quà âm thầm
Giấu sâu trong tròng mắt.
---
Đôi khi con mua quà
Nhưng con đâu dám gởi
Chỉ vì sợ mẹ la
“Con bày chi khách sáo ?!
NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA
Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
rối ren tay bí tay bầu
váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa
Cái cò… sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru
Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
Ngân hà chảy ngược lên cao
quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm…
bờ ao đom đóm chập chờn
trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
bà ru mẹ… mẹ ru con
liệu mai sau các con còn nhớ không
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương…
- Bảo Ngọc -
Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
rối ren tay bí tay bầu
váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa
Cái cò… sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru
Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
Ngân hà chảy ngược lên cao
quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm…
bờ ao đom đóm chập chờn
trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
bà ru mẹ… mẹ ru con
liệu mai sau các con còn nhớ không
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương…
- Bảo Ngọc -
Dòng sông chảy ngược
Có dòng sông chảy ngược phải không?
Là dòng sông mang nỗi buồn của mẹ
Cuốn tuổi thanh xuân và những ngày tươi trẻ
Còn ngậm ngùi cay đắng chảy vào trong...
Có dòng sông chảy ngược nỗi nhớ mong
Là muộn phiền, là lạnh lùng, tủi hổ...
Có dòng sông chảy ngược chiều đau khổ
Là niềm vui qua rất nhẹ trong đời...
Có dòng sông chảy ngược không lời
Mênh mông sóng mà lặng im quá đỗi
Có dòng sông ngược với đời trôi nổi
Để đắm chìm những mơ ước xa xôi...
Có dòng sông chảy nguợc của riêng tôi
Một dòng sông bắt đầu từ hơi thở
Một dòng sông chảy vào trong nỗi nhớ
Sông của mẹ... Con sông ngược... Mênh mông.
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc - 2013
Có dòng sông chảy ngược phải không?
Là dòng sông mang nỗi buồn của mẹ
Cuốn tuổi thanh xuân và những ngày tươi trẻ
Còn ngậm ngùi cay đắng chảy vào trong...
Có dòng sông chảy ngược nỗi nhớ mong
Là muộn phiền, là lạnh lùng, tủi hổ...
Có dòng sông chảy ngược chiều đau khổ
Là niềm vui qua rất nhẹ trong đời...
Có dòng sông chảy ngược không lời
Mênh mông sóng mà lặng im quá đỗi
Có dòng sông ngược với đời trôi nổi
Để đắm chìm những mơ ước xa xôi...
Có dòng sông chảy nguợc của riêng tôi
Một dòng sông bắt đầu từ hơi thở
Một dòng sông chảy vào trong nỗi nhớ
Sông của mẹ... Con sông ngược... Mênh mông.
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc - 2013
NẮNG YÊU THƯƠNG
CON CHUỒN CHUỒN ĐẬU VÀO GIẤC MƠ CON
NHẮC CÁI NẮNG CỦA TRƯA HÈ ĐỔ LỬA
TIẾNG KẼO CỌT ĐỀU ĐỀU NƠI VÁCH NỨA
TUỔI THƠ NGHÈO VÀ ÊM Ả NGÀY XƯA...
VE SẦU KÊU NHƯ THAN VÃN SUỐT MÙA
TRỜI NÍN GIÓ BỜ TRE THÔI XAO XÁC
GÓC SÂN TRÒN CON NGÂY NGÔ CÂU HÁT
CÁI OI NỒNG NGHE NHƯ THỂ BIẾN TAN...
VÕNG CHAO NGHIÊNG CON KHÉP MẮT BÌNH AN
GIẬU MÙNG TƠI CON CHUỒN CHUỒN NGỦ GẬT
CHIẾC QUẠT NAN TAY MẸ ĐƯA TẤT BẬT
GIÓ BIẾNG LƯỜI CHƠI THƠ THẨN NGOÀI SÂN...
CON VỤT LỚN NHƯ LÀM MỘT PHÉP NHÂN
NẮNG XÔ BỒ, NẮNG BON CHEN XUÔI NGƯỢC
NẮNG SUY TƯ VÀ MƯU TOAN MẤT- ĐƯỢC
CON QUÊN CÒN MỘT MÙA NẮNG YÊU THƯƠNG...
NGUYỄN HOÀNG BẢO NGỌC - 2013
CON ƠI, MẸ CHẲNG CẦN CHI
MONG CON ỨNG XỬ TRONG KHI MẸ CÒN
CHO ĐÚNG BỔN PHẬN LÀM CON
LÀ GƯƠNG SÁNG ĐỂ CON SOI CON VÀO
CHO DÙ SỨC KHỎE THẾ NÀO
TUỔI GIÀ, TẤT PHẢI DỰA VÀO CON THÔI
NUÔI CON, TRẢ NGHĨA CHO ĐỜI
CHỈ MONG THẤY ĐƯỢC NHỮNG LỜI THÂN THƯƠNG
CUỘC ĐỜI VẤT VÀ TRĂM ĐƯỜNG
ĐẮNG CAY MẸ CHỤI NGỌT ĐƯỜNG PHẦN CON
NĂM QUA, THÁNG LẠI MỎI MÒN
NGƯỢC XUÔI, VẤT VẢ NUÔI CON LỚN DẦN
ẦU Ơ, NƯỚC MẮT TRONG NGẦN
MẸ TRÀN NGẬP CẢ MỌI PHẦN HẨM HUI
GIỜ ĐÂY TUỔI ĐÃ XẾ CHIỀU
CHỈ MONG CON NHỚ NHŨNG ĐIỀU PHẬT RĂN
CÒN KHI ĐÃ KHUẤT NÚI NON
CHẰNG CẦN CON KHÓC NỈ NON LÀM GÌ
NGÀY GIỖ CŨNG CHẲNG CẦN CHI
LÀM MÂM CỖ LỚN, MANG ĐI CÚNG RUỒI
CHỈ CẦN LÚC SỐNG NÀY THÔI
CÔNG CHA, NGHĨA MẸ CON THỜI NHỚ GHI
CHẲNG CẦN QUÀ BIẾU LÀM CHI
RẤT CẦN THĂM HỎI BỞI VÌ CÔ ĐƠN
ÂN CẦN TỎ TẤM LÒNG SON
NHƯ MIẾNG TRẦU ĐẮNG, NHƯNG NGÓN TAY MỜI
NHÂN QUẢ PHẢI NHỚ LẤY LỜI
DÙ LÀ CAO QUÝ, HÈN ĐỜI CON ƠI !
CUỘC ĐỜI, THIỆN ÁC THẾ THÔI
NHỚ CÓ NHÂN QUẢ, MẸ THỜI AN VUI...
tác giả:bảo ngọc
Mẹ không có ngày 8 tháng 3
Có lẽ mẹ không biết
Cái ngày tám tháng ba
Có lẽ vì mẹ già
Nhà quê mình lam lũ.
Dường như khi con lớn
Là khi con đi xa
Cái ngày tám tháng ba
Dường như xa vời vợi.
Ở những chốn thị thành
Ngày này xôn xao lắm
Ở cánh đồng quê hương
Mẹ giờ này có lẽ...
Đang nhổ cỏ, bón phân
Vắt bùn đen cứu ruộng
Hoặc Mẹ đang tảo tần
Vì heo gà dịch bệnh.
Đôi khi con nhớ mẹ
Bằng cái nhớ người câm
Những món quà âm thầm
Giấu sâu trong tròng mắt.
Đôi khi sự liên tưởng
Đau nhói những tim người
Đôi khi sự so sánh
Càng trở thành khập khiểng.
Đôi khi con mua quà
Nhưng con đâu dám gởi
Chỉ vì sợ mẹ la
“Thằng bày chi khách sáo ?!
…
Mẹ chân lấm tay bùn
Nhớ ngày phân, ngày thuốc
Làm sao mà mẹ biết
Những ngày tám tháng ba !”
Cái ngày tám tháng ba
Có lẽ vì mẹ già
Nhà quê mình lam lũ.
Dường như khi con lớn
Là khi con đi xa
Cái ngày tám tháng ba
Dường như xa vời vợi.
Ở những chốn thị thành
Ngày này xôn xao lắm
Ở cánh đồng quê hương
Mẹ giờ này có lẽ...
Đang nhổ cỏ, bón phân
Vắt bùn đen cứu ruộng
Hoặc Mẹ đang tảo tần
Vì heo gà dịch bệnh.
Đôi khi con nhớ mẹ
Bằng cái nhớ người câm
Những món quà âm thầm
Giấu sâu trong tròng mắt.
Đôi khi sự liên tưởng
Đau nhói những tim người
Đôi khi sự so sánh
Càng trở thành khập khiểng.
Đôi khi con mua quà
Nhưng con đâu dám gởi
Chỉ vì sợ mẹ la
“Thằng bày chi khách sáo ?!
…
Mẹ chân lấm tay bùn
Nhớ ngày phân, ngày thuốc
Làm sao mà mẹ biết
Những ngày tám tháng ba !”
NGUYỄN HOÀNG BẢO NGỌC
Bài thơ cho mẹ
Lũy tre làng cuối ngày xao xác lá
khói tím buồn nghe lòng bỗng nao nao
những buổi chiều khi hoàng hôn xuống muộn
nắng hao gấy trên bóng mẹ chênh chao...
Có những điều chẳng biết tại vì sao
mẹ cho đi không bao giờ nhận lại
nâng bước con những tháng ngày thơ dại
mẹ lặng im không than thở bao giờ...
Con chợt lớn để nặng những vần thơ
vần thơ đầu vay cuộc đời một nửa
còn một nửa lại vay thêm mẹ nữa
một bài thơ con vay mượn quá nhiều...
Cho con vay mẹ chẳng đếm bao nhiêu
vô điều kiện mẹ cho vay như thế
dù biết ràng mai sau này có thể
cả cuộc đời con chẳng trả hết đâu...
Con vay mẹ, mẹ vay những bể dâu
những đau đớn, những đêm dài không ngủ
con vay mãi biết bao giờ mới đủ
để mẹ về vay mượn với hư không...
Bài thơ con viết...Mẹ biết không
con vay cả những điều vụn vặt
vay mồ hôi và những dòng nước mắt
vay tuổi mẹ... để năm tháng thành thơ...!
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc - 2013
khói tím buồn nghe lòng bỗng nao nao
những buổi chiều khi hoàng hôn xuống muộn
nắng hao gấy trên bóng mẹ chênh chao...
Có những điều chẳng biết tại vì sao
mẹ cho đi không bao giờ nhận lại
nâng bước con những tháng ngày thơ dại
mẹ lặng im không than thở bao giờ...
Con chợt lớn để nặng những vần thơ
vần thơ đầu vay cuộc đời một nửa
còn một nửa lại vay thêm mẹ nữa
một bài thơ con vay mượn quá nhiều...
Cho con vay mẹ chẳng đếm bao nhiêu
vô điều kiện mẹ cho vay như thế
dù biết ràng mai sau này có thể
cả cuộc đời con chẳng trả hết đâu...
Con vay mẹ, mẹ vay những bể dâu
những đau đớn, những đêm dài không ngủ
con vay mãi biết bao giờ mới đủ
để mẹ về vay mượn với hư không...
Bài thơ con viết...Mẹ biết không
con vay cả những điều vụn vặt
vay mồ hôi và những dòng nước mắt
vay tuổi mẹ... để năm tháng thành thơ...!
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc - 2013
Xin hãy khóc với conCon ước rằng mình có thể sớt chia
Cơn nắng trưa và mưa chiều với mẹ
Dù vất vả mẹ không đành chia sẻ
Thì đau buồn xin hãy khóc với con!
Trời không vuông và mặt đất chẳng tròn
Dựa vai con dù vai con gầy bé
Con không hỏi nếu mẹ không muốn kể
Nhưng đau buồn xin hãy khóc với con!
Mẹ đừng quay mặt giấu cay đắng hao mòn
Đừng khóc thầm trong đêm đen lặng lẽ
Con nhắm mắt nằm yên trong lòng mẹ
Nhưng mẹ trở mình con vẫn biết đấy thôi !
Con sẽ khóc cùng cho cay đắng chia đôi
Cho đau buồn vơi bớt còn một nửa
Cho tiếng thở dài ra đi không về nữa
Đừng siết chặt tay mình… Mẹ hãy khóc với con!
Cơn nắng trưa và mưa chiều với mẹ
Dù vất vả mẹ không đành chia sẻ
Thì đau buồn xin hãy khóc với con!
Trời không vuông và mặt đất chẳng tròn
Dựa vai con dù vai con gầy bé
Con không hỏi nếu mẹ không muốn kể
Nhưng đau buồn xin hãy khóc với con!
Mẹ đừng quay mặt giấu cay đắng hao mòn
Đừng khóc thầm trong đêm đen lặng lẽ
Con nhắm mắt nằm yên trong lòng mẹ
Nhưng mẹ trở mình con vẫn biết đấy thôi !
Con sẽ khóc cùng cho cay đắng chia đôi
Cho đau buồn vơi bớt còn một nửa
Cho tiếng thở dài ra đi không về nữa
Đừng siết chặt tay mình… Mẹ hãy khóc với con!
Từ khóa tìm kiếm: